Thứ Năm, 3 tháng 1, 2013

Phim : Hachiko: Chú Chó Trung Thành

Phim Chú Chó Trung Thành
 
Hachiko: A Dog's Story là bộ phim thứ 2 kể về câu chuyện của Hachiko, là bản làm lại của bộ phim Nhật Bản Hachikô monogatari năm 1987. Dĩ nhiên, kịch bản phim phải được chế biến lại đôi chút để phù hợp với bối cảnh phim. Hachi là một chú chó nhỏ được gửi sang Mĩ bằng đường tàu hỏa, nhưng khi xuống tàu thì người ta làm rơi mất lồng nhốt cậu và cậu bị lạc. Tại đây, câu gặp Parker Wilson (Richard Gere) - một giáo sư đại học đang đi bộ về nhà. Parket đưa Hachi về nhà, Cate Wilson (Joan Allen) - vợ ông ban đầu không thích sự có mặt của chú chó nhỏ nên đã bảo Parker đăng tin tìm chủ của chú. Nhưng khi thấy Parker trở nên thân thiết với Hachi, Cate đã từ bỏ ý định tìm chủ của Hachi, và Hachi trở thành một thành viên trong gia đình Wilson. Parker gọi cậu là Hachi-ko, dựa theo số 8 được khắc trên vòng đeo cổ của câu, mang ý nghĩa may mắn trong văn hóa phương Đông. Sau đó câu chuyện được giữ nguyên như trên. Hàng ngày, khi Parker đến ga tàu để đi làm thì Hachi lẽo đẽo theo sau để tiễn chủ, đến cuối ngày thì chạy ra tận ga để chờ chủ về.... Cho đến một ngày, Parker đột ngột lên cơn đau tim và từ trần, vĩnh viễn không bao giờ trở về nhà. Nhưng Hachi không biết điều đó, ngày ngày đúng giờ cậu đều chạy đến ga tàu , ngồi chờ chủ nhân hi vọng một ngày nào đó sẽ trở về. Cứ như thế ròng rã suốt 10 năm trời, Hachi vẫn không nguôi hi vọng được chào đón người chủ của mình trở về, chú vẫn chờ, vẫn đợi... Và vào một đêm tuyết trắng lạnh lẽo, Hachi đã được gặp lại người chủ thân yêu của mình, chú chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng và lên thiên đàng.




Hachiko: A Dog's Story là một câu truyện nhẹ nhàng, cảm động, cứ chầm chậm chầm chậm trôi đi trong tiếng nhạc piano dịu nhẹ, dễ hiểu dễ ngấm dù không quá sâu sắc lẫn ấn tượng... Đúng như tên gọi, bộ phim kể về cuộc đời Hachiko, từ ngày cậu được nhận về tới ngày cậu ra đi. Bên canh Hachiko là gia đình giáo sư Wilson với 3 người: vợ chồng giáo sư và cô con gái (sau này thêm người con rể và một cậu nhóc nữa được sinh ra). Mọi thứ cứ lần lượt diễn ra, một cách đơn giản đến mẫu mực. Chi tiết phim không khoa trương, không cầu kì, không thể hiện tình cảm thái quá mà tự nhiên, dễ hiểu. Điều đó khiến cho mạch phim cứ như trôi tuồn tuột, không có ấn tượng hay cao trào gì sâu sắc, nhưng bù lại cảm xúc được thể hiện và truyền tải thật. Parker yêu quý Hachiko, đưa cậu về nhà lén lén lút lút, rồi nuôi cậu, cho cậu một chỗ trú bên cạnh gia đình, đi tìm chủ của Hachiko nhưng vẫn yêu quý, vui đùa cùng cậu, và Hachiko trở thành 1 phần của gia đình lúc nào không hay. Sự xuất hiện của Hachiko gây ấn tượng khác nhau đến từng thành viên trong gia đình, và dĩ nhiên không phải ai cũng thích thú với chú. Cate không muốn nuôi một chú chó, và bà muốn chồng tìm cho được chủ của chú. Nhưng khi thấy chồng vui đùa bên chú chó một cách vui vẻ thoải mái đến mức hồn nhiên thì bà không đành lòng, dù đôi lúc chính Hachiko lại tạo nên một rào cản giữa Parker và gia đình. Rào cản ấy được xây dựng tinh tế qua những biểu hiện nhỏ nhặt nhưng dễ nắm bắt. Và dù không hẳn là hài lòng, bà vẫn vui vẻ chung sống bên chú, tâm sự linh tinh với chú. Khi chồng mất, bà càng đồng cảm với Hachiko, càng hiểu được tấm lòng của chú với chồng mình. Con gái và con rể của Parker yêu quý Hachiko, khi bố mất cả 2 đã nhận nuôi chú, nhưng cuối cùng vẫn để chú ngày ngày ra đi thực hiện bổn phận của chính mình. Bên cạnh gia đình Wilson còn có những người khác: giáo sư Ken, bạn của Parker, người Nhật, hiểu biết văn háo phương Đông và về Hachiko; Jess, người bán dạo bên ga tàu và Carl, người bán vé tàu, ngày ngày vẫn gặp giáo sư Parker cũng chú chó nhỏ trung thành... Những nhân vật phụ bên ngoài chứng kiến câu chuyện của Hachiko, thể hiện cái nhìn khách quan về chú, không thiếu cũng không thừa. Mẫu mực, dễ xem và dễ hiểu, đó là điều tôi cảm nhân được từ bộ phim.



Đó là về con người, còn chuyện của chú chó thì sao? Hachiko: A Dog's Story cũng xây dựng hình tượng Hachiko một cách chân thực, không cường điệu hay cầu kì. Hachiko "diễn xuất" rất tự nhiên và đơn giản, thể hiện cuộc sống một chú chó bình thường không có gì đặc biệt. Khi được nhận nuôi chú quấn quít bên chủ, chú đào đất qua hàng rào để chạy theo chủ ngày đầu ông đi làm, chú không ham trò đuổi theo quả bóng, chỉ nhìn xa xăm chờ đợi khi cảm thấy bị bỏ rơi, chú ngày ngày chờ đợi chủ về, đêm đến nằm một mình lạnh lẽo dưới toa tàu cũ. Đôi lúc máy quay đặt vào góc nhìn của chú, thể hiện góc nhìn của chú trước thế giới, không nhiều nhưng đủ để người ta hiểu được cảm nhận của chú về thế giới xung quanh. Khác với các chú chó khác, Hachiko hầu như không bao giờ sủa. Tất cả được thể hiện qua hành động, qua ánh mắt, câm lặng nhưng chân thực và dễ ngấm. Cảnh Hachiko ngày ngày đứng chờ chủ thực sự khiến người xem cảm động - hay ít nhất là suy ngẫm. Có một chi tiết lạ là trong suốt bộ phim, Hachiko không hề đeo vòng cổ. Lúc đầu tôi thấy thật vô lí - ở Mĩ nếu chó không đeo vòng cổ rất dễ bị bắt vì bị nghi là chó vô chủ. Nhưng đến khi thấy cậu bị buộc dây vào cổ rồi, tôi mới hiểu vì sao đạo diễn lại để chú tự do như vậy. Một chi tiết nhỏ nhưng được đưa vào đúng lúc khiến ta hiểu hơn về Hachiko - tự do nhưng rất mực trung thành, và Parket - người chủ tuyệt vời coi chú như một người con của mình vậy.



Phim chỉ có thế. Phim sử dụng tông màu ấm hơi tối, hơi gợi sự trần mặc. Quay phim khá tốt, có những góc quay đơn giản nhưng khá đắt, bối cảnh phim giới hạn trong một con phố, một ngôi nhà, một cửa ga nhưng lại có những đường ray hun hút, ngay cả ngôi nhà, con phố hay cửa ga đôi khi cũng rất xa xăm, rất thênh thang. Âm nhạc của phim với những bản nhạc piano dìu dịu, nhè nhẹ càng làm cho bộ phim thêm trầm và chậm. Phim casting tốt. Richard Gere với gương mặt trầm lắng phúc hậu đóng rất đạt vai diễn một giáo sư đại học yêu thương gia đình một cách đầy trách nhiệm, yêu quý chú chó nhỏ một cách vui vẻ vô tư. Joan Allen vẫn là gương mặt từng trải lạnh lùng nhưng diễn xuất đa dạng hơn, tuy không thực sự tốt nhưng phù hợp với hoàn cảnh. Còn lại các nhân vật khác đều vừa đủ, không thiếu không thừa, diễn xuất chưa nhiều để có thể đánh giá.

Hachiko: A Dog's Story là một phim tâm lý mẫu mực, không quá sâu sắc, không quá ấn tượng, nên có thể không đủ hấp dẫn để thu hút bạn theo dõi hết bộ phim. Nhưng những khung hình đẹp chầm chậm, những bản nhạc dịu nhẹ và một câu chuyện cảm động có thể sưởi ấm trái tim bất kì ai trong một đêm lạnh lẽo.


Phim Sex Hay, Phim Sex Thai lan 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét